Danh hiệu: Advanced Member
Nhóm: Registered
Gia nhập: 08-06-2014(UTC) Bài viết: 3
Cảm ơn: 2 lần Được cảm ơn: 3211 lần trong 450 bài viết
|
MA CŨNG BIẾT NÓNG GIẬN
Anh Trần Thanh P là một thanh niên xung phong của những năm 70, đi khai thác đá tại Tây Ninh. Hằng ngày ở đây, anh cùng đồng đội đi khai thác đá đỏ để mang về địa phương làm đường xá hay những công trình. Sinh hoạt hằng ngày có qui cũ, nội qui nề nếp đã qui định. Ăn uống tập thể, tối thì ngủ chung trong một doanh trại khoảng tám mươi đến tám mươi mấy người.
Một đêm nọ, khoảng 22h đêm, một người trong đội là anh Nguyễn Văn Thiện đang nằm ngủ thì thấy một bóng người dáng ghê sợ, khác với người ở xã hội này, đến giường anh đang ngủ dùng hai tay bóp cổ anh khiến cho anh bị nghẹt thở, dãy dụa, la hét. Anh la hét rất lớn khiến mọi người ai cũng thức giấc chạy đến lay anh thức dậy. Một lát sau anh mới tỉnh dậy, mặt mày thất thần. Anh kể lại là: “có ma, thấy một người ghê sợ đến bóp cổ tôi làm cho tôi khó chịu, ghê quá”. Đêm đó, trời không trăng, gió thổi lành lạnh, quanh cảnh rất ảm đạm... tiếng dế kêu... cây cối cọ vào nhau tạo ra những âm thanh ken két làm cho không gian thêm kỳ bí, ghê sợ.
Khi nghe anh Thiện kể lại hiện tượng ma trên, mọi người ai nấy đều rất sợ riêng chỉ có anh Thanh P, ngủ cạnh giường anh Thiện là không sợ. Anh dõng dạc nói lớn tiếng: "Mẹ nó, ma cỏ gì mà sợ, làm tao ớn ngủ không thử coi? Có con ma nào ra đây đi tao bắt nấu cháo ăn chơi… Thôi tụi bây ngủ đi”.
Sau đó, mọi người ai nấy đều về giường mình ngủ, riêng anh Thiện thì xin vào ngủ chung với bạn không dám ngủ riêng một mình nữa.
Mọi việc đều trả lại cho bóng đêm lạnh lùng vắng vẻ. Mọi người vào giấc ngủ cả, không gian trầm lặng ấy kéo dài cho đến khoảng 12h đêm. Bỗng nhiên nghe liên tục tiếng la thất thanh, tiếng la của ai đây nữa… Mọi người cùng chạy lại nơi phát ra tiếng la đó thì không đổi ngạc nhiên vì tiếng là đó là của anh Thanh P, người hùng không sợ ma, người đòi bắt con ma nấu cháo ăn chơi… Chẳng những thế mà trước khi đi ngủ, anh ta đem một con dao bỏ vào mùng của mình nữa. Mọi người thấy vậy không khỏi bật cười nhưng cũng vừa sợ. Lần này, anh Thanh P bị nhát dễ sợ hơn lần trước. Mình mẩy tay chân anh Thanh P đều lạnh ngắt. Mọi người lấy dầu thoa và xoa bóp tay chân cho anh. Được một lúc sau anh mới tỉnh hồn vía lại. Anh kể là: “Anh đang ngủ thì có một người ma thấy rất ghê sợ, dữ tợn đến dở mùng tôi nói là “Mày muốn bắt ma hả?”. Người đó cầm con dao của tôi để trong mùng đưa vào cắt cổ tôi. Tay chân của tôi không nhúc nhích được. Dao đưa vào cổ tôi thấy lạnh ngắt. Tôi quá sợ khóc lóc xin tha lỗi nhưng người đó quá dữ tợn đưa dao vào cổ tôi cắt. Trời ơi thật là khủng khiếp. Ngày mai này tôi sẽ đi về không ở đây nữa”.
Khi nghe anh ta kể lại như trên thì doanh trại náo động như một cái chợ. Ai nấy vào mùng của mình đều khấn vái: “Tôi tên họ… mong quí ông, quí bà khuất mặt đừng phá tôi. Tôi rất sợ, ngày mai hay những ngày sau tôi ăn gì thì cúng cho ông, bà ăn cái đó”. Đây là một câu chuyện ma mà tôi được anh Thanh P kể lại khi tôi trị bệnh cho anh Thanh P. Sau hôm đó, anh Thanh P trốn về nhà nhưng tâm thần bất ổn, sợ sệt, càng ngày càng xanh xao, gầy còm vì ngủ không được. Nhiều năm như vậy, chạy chữa khắp mọi nơi cũng không hết. Sau này, gia đình gửi anh lên một ngôi chùa để anh ở đó làm công quả. Ngôi chùa này tôi thường đến để đi kinh hành, niệm chú. Sư cô trụ trì ngôi chùa đó và gia đình nhờ tôi giúp cho anh. Tôi nhận lời. Tôi điểm đạo và trao thần chú cho anh. Mỗi ngày, khi tôi đến đây đi kinh hành, tôi cùng anh đi vừa đi kinh hành vừa niệm chú khoảng 1 đến 2 tiếng đồng hồ. Những ngày đầu tiên anh đi theo tôi kinh hành rất khó khăn và mệt mỏi. Mồ hôi ra ướt cả áo nhưng tôi không cho anh nghỉ. Vừa đi, tôi vừa giải thích cho anh biết là: “Vì anh có lỗi với chư vị, bất tính còn buông những lời chửi rủa không hay, mang tội vọng ngữ. Anh phải thành tâm sám hối. Anh ráng cố gắng chịu đựng đau, mỏi chân, chịu đựng mệt nhọc trong lúc hành trì để cầu giải tỏa nghiệp lực trên”. Anh nghe và quyết tâm trì niệm Thần chú. Thời gian trải qua hơn hai tháng thì chứng bệnh và tinh thần của anh ta mới bình phục. Và lúc đó, anh ta vững tâm làm chủ được những cảm giác ghê sợ, ma quái mà anh ta đã nhìn thấy bằng năng lực của Thần chú.
Câu chuyện trên là như thế đó! Trên xã hội chúng ta sống, từ xưa đến nay mọi người ai nấy đều nói là thấy “Ma”. Vậy “Ma” ở đâu? “Ma” là gì? Tổ chức của “Ma” có phương thức lý trí không? Đây là những câu hỏi mà rất nhiều người hay hỏi. Vậy hôm nay, Thanh hùng mong quí bạn đạo cùng Thanh hùng đóng góp ý kiến vào “Chuyện Ma” của con người để cùng nhau học hỏi.
Cư sĩ Thanh Hùng Pháp Hiệu Chánh TríSửa bởi quản trị viên 28/06/2014 lúc 11:07:47(UTC)
| Lý do: Chưa rõ |
Cư sĩ Thanh Hùng Pháp hiệu: Thích Chánh Trí
|
7 người cảm ơn ThanhHung cho bài viết.
|
|