Danh hiệu: Advanced Member
Nhóm: Registered
Gia nhập: 08-06-2014(UTC) Bài viết: 3
Cảm ơn: 2 lần Được cảm ơn: 3211 lần trong 450 bài viết
|
RẠP HÁT BỎ HOANG - TIẾNG KHÓC TRONG ĐÊM
Tại một thị trấn nhỏ của tỉnh Bến Tre, trong một cái rạp hát rất lớn bỏ hoang, tôi sinh sống và làm việc tại đó. Đây là một rạp hát lớn, gồm 3 tầng lầu, nó chứa khoàng 1.200, ghế ngồi và có hơn 40 phòng ở. Khi tôi đến đó thì nhà hát này đã bỏ hoang từ rất lâu nên rất ẩm ướt và âm u. Ngoài tôi, ở đây còn có hơn 70 con chim heo chim cú khác. Những con chim heo ở đây rất to lớn. Cánh của nó dang ra rộng đến cả một thước. Và ở đây còn có một tổ ong to tuớng.
Tôi về đây ở để làm công tác võ thuật cho Sở Văn hóa thông tin của tỉnh. Vài ngày đầu tiên khi đến đây, ấn tượng nhất là một đêm mưa gió nọ. Trong đêm mưa gió rét đó, từng cơn gió rít nghe rợn cả người. Đêm đó lại bị mất điện làm cho cảnh tượng càng thêm rùng rợn. Ngồi một mình trong phòng, bỗng dưng tôi nghe âm thanh tiếng khóc của một em bé từ đâu vọng về ... lúc xa, lúc gần, từng hồi, từng hồi một, rất kỳ quái.
Tôi liền dõi theo hướng tiếng khóc. Thì nhìn thấy bên kia phòng xa xa, có bóng dáng một người đàn bà trên tay bế đứa con cầm đèn dầu đi qua đi lại như đang thu xếp đồ đạc trong phòng.Tôi rất ngạc nhiên và tự hỏi với mình: "Ai thế nhỉ? Ở đây đâu có ai ngoài tôi ở đâu nào?" Rõ ràng cái tôi vừa nhìn thấy là một sự sinh hoạt của một con người thật sự. Vì hiếu kỳ tôi quyết định đến để tìm hiểu xem. Tôi nhẹ nhàng đi đến căn phòng đó. Tay tôi bắt ấn Chuẩn Đề hộ thân. Lúc đó khoảng 3 phút nửa là đến 12 giờ đêm.
Từ phía góc nhà, tôi nhìn thấy ánh đèn di chuyển. Tôi nhìn chăm chăm vào nơi đó thì thấy rõ ràng có một người đàn bà mặc quần áo tàu màu xanh lục, trên tay bế một em bé gái, vừa đi vừa dỗ dành đứa bé cho nó đừng khóc. Trước đây, tôi cũng đã từng chứng kiến nhiều cảnh tượng tương tự cho nên trong lòng cũng không mấy gì sợ. Gương mặt của người đàn bà này đầy đặn, tóc dài quá vai. Một điều rất ngạc nhiên là hình như trên bụng và ngực của người đàn bà đó bị thương máu chảy đỏ ra ướt áo phía trước ngực.
Hình ảnh và tiếng khóc như vậy cứ diễn ra liên tục vào lúc 12h đêm. Lúc trước, ở đây cũng có nhiều người đền ở nhưng họ đều bỏ đi hết vì không chịu nổi cảnh tượng trên.
Một hôm nọ, tôi về quê nhà. Tôi nhờ một nhóm đệ tử đến ngủ để xem chừng nhà cửa dùm tôi. Chỉ trong một đêm thôi, 10 đứa đệ tử của tôi gọi điện bằng mọi cách kêu tôi phải về gấp chứ chúng không thể ở lại đây một đêm nào nửa. Chúng quá khủng khiếp khi nghe tiếng đứa bé khóc và nhìn thấy hình ảnh của người đàn bà kia.
Khi tôi trở về lại, trong lòng tự hỏi: "Vì cớ làm sao mà người đàn bà này cứ nhát người ta hoài". Tôi bèn lấy cái đầu kỳ lân cũ, gia trì thần chú Chuẩn Đề vào hai con mắt của lân và treo trong phòng đó thì hiện tượng tren không còn xảy ra nữa.
Sau mấy ngày im lặng, không còn nghe tiếng khóc của đứa bé cũng như không còn thấy sự xuất hiện của người đàn bà kia.
Một đêm nọ, sau khi hành trì xong và hồi hướng công đức tu hành của mình về cho những oan hồn yểu tử, chết oan, khổ sở, thì tôi thấy xuất hiện một vị tướng mắc áo giáp màu xanh, đội mão có nhiều ngọc sáng chói dẫn theo một người đàn bà trên tay bồng một đưa con đến trước mặt tôi.
Thật ngạc nhiên, người đàn bà đó mặc áo tàu màu xanh, chính là người đàn bà mà tôi đã nhìn thấy trong đêm hôm. Người đó đảnh lễ tôi và nói: "Hôm nay, xin cầu thỉnh Thầy, mong Thầy giúp đỡ cho. Tôi xin kể cho Thầy nghe một câu chuyện: "Trước đây tôi là một người con gái tên Lý Tiểu Thanh, người Hoa. Tôi có chồng đi cách mạng và đã hy sinh ngoài chiến trường. Lúc đó, tôi rất khổ đau. Vừa mất chồng, vừa mang trong mình bào thai mấy tháng. Tôi sống rất đau khổ. Và một hôm lại bị mấy tên lính bắt đi. Chúng tra tấn tôi rất dã man. Chúng treo tôi lên một chòi gác canh rất cao và không cho ăn uống mấy ngày. Và cuối cùng chúng dùng súng bắn vào người tôi 3 phát. Tôi chết mang theo trong mình bào thai oán hận và đau khổ. Hai mẹ con tôi đi lang thang, tới lui và sau này trở về tại đây, lòng luôn luôn bức rứt, thổn thức khổ não, nên tôi hay than van ra tiếng. Tôi mong nuôi con tôi lớn lên rồi tôi sẽ đi tìm những người lính đó để trả thù". Hôm nay, tôi nghe những vị ở đây nói Thầy là người tu, sẽ giúp cho tôi thoải mái, thanh thản ở trong lòng. Con tôi còn quá nhỏ nhờ Thầy nhận và nuôi dùm. Tôi rất biết ơn Thầy.
Qua lời nói trên, tôi bảo với người đàn bà đó: "Tôi sẽ giúp cho mẹ con cô tu hành. Tu hành sẽ giải thoát cho mình. Nhưng trước hết tôi muốn khuyên cô đừng nên oán trách thù hận nữa. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì trong lòng cô sẽ thấy bất an hoài không bao giờ dứt được. Thù hận kia sẽ như lửa thiêu đốt cô hằng giờ, hằng phút thì đâu có thể nào tu hành được. Thù hận càng sâu thì sự đau khổ càng chất chồng. Hãy hướng về đạo pháp tu hành để giải thoát mình ra khỏi những khổ đau. Cô hãy bước đến đây và phát lời thề nguyện với Chư Phật là con sẽ dẹp mọi thù hận để từ đây được yên tâm tu hành. Cô hãy đảnh lễ Chư Phật 3 lễ, Chư Thần hộ pháp.
Khi cô ta đảnh lễ xong, tôi thấy có nhiều vị về. Có một vị pháp sư đeo một sâu chuỗi rất lớn. Vị này tôi thường thấy trong lá Thiên Thơ, vị đến làm phép Quản đảnh cho người phụ nữ trên. Sau khi vị đó làm phép quán đảnh xong những vết thương trên người của cô ta lành hẳn và biến mất, vùng thương tích được sáng, sạch. Người phụ nữ vui mừng và đứa bé không khóc nữa.
Kể từ đó nơi này không còn nghe tiếng khóc của đứa bé và tiếng than thở uất hận vào lúc 12h đêm nữa. Vì người phụ nử đã bế đưa bé kia đi theo Chư vị tu hành ở cõi bên kia.
Cư Sĩ Thanh Hùng Pháp Hiệu Chánh TríSửa bởi quản trị viên 11/01/2019 lúc 09:53:00(UTC)
| Lý do: Chưa rõ |
Cư sĩ Thanh Hùng Pháp hiệu: Thích Chánh Trí
|
6 người cảm ơn ThanhHung cho bài viết.
|
|