Tụng Kinh trước nhất là để ôn lại và tư duy về  lời Phật dạy, là cách làm cho pháp âm của Phật lưu truyền mãi trong nhân  gian, và để tự nhắc nhở mình bỏ ác làm lành.
 
 Tụng Kinh còn là  một dịp tốt giúp chúng ta ngăn ngừa các tội lỗi, trau dồi và phát triển  ba nghiệp trong sạch. Trong giờ phút tụng Kinh, do chuyên chú vào lời  Kinh, tâm ý của người đọc không có dịp bám víu vào  các duyên thế sự và các phiền não trần lao. Tâm ý của người thọ trì,  nhờ đó, trở nên an tịnh và thuần khiết. Ngay giờ phút tụng Kinh chuyên  nhất đó, người đọc tụng có thể xa lìa được các gốc rễ của khổ đau như  tham lam, sân hận, si mê và các tâm lý tiêu cực, có hại cho tâm tư, tình  cảm, nhân cách và đạo đức của bản thân. Trong tư thế ngồi như hoa sen  khi tụng Kinh, thân thể chúng ta đang từng bước trở nên thanh tịnh, nhờ  đó tránh được tất cả các hành vi xấu ác của thân như giết chóc, trộm  cướp, ngoại tình v.v... Ngoài ra, do miệng đọc tụng lời Kinh, cho nên  các lời nói mang tính chất sai sự thật, lời ác độc, lời thêm bớt và  những lời vô nghĩa không có cơ hội để phát triển. Khi đọc Kinh thì miệng  của chúng ta xướng lên những lời lẽ đạo đức, trí tuệ, nhờ đó chúng ta  có cơ hội vun trồng các hạt giống thiện. Như vậy, trong một hành vi  chuyên nhất tụng Kinh, chúng ta xa lìa được mười nghiệp ác, vốn do thân  khẩu ý tạo nên. Nói cách khác, trong khi tụng Kinh, chúng ta đã huấn  luyện ba nghiệp của mình trở về con đường hiền thiện và đạo đức. Sự tụng  Kinh, do đó, đã trở thành một sự tu tập về thân, khẩu và ý trong đạo  Phật.
 Tụng Kinh còn là một pháp môn tu tâm dưỡng tánh, huân tập vào  tâm thức các hạt giống tốt của từ bi, trí tuệ, an vui, thanh tịnh và  giải thoát. Tụng Kinh còn là dịp để tham thiền, quán tưởng, trang trải  tình thương bao la đến với muôn loài, còn là lúc chúng ta hồi hướng công  đức lành đến với tất cả chúng sanh. Tụng Kinh chính là lúc chúng ta một  lòng thành kính, đối trước Tam Bảo, sám hối tất cả các nghiệp xấu, ăn  năn các lỗi đã qua, phát nguyện làm các việc thiện, để hoàn thiện đời  sống đạo đức của bản thân.
 
 Tụng Kinh còn là dịp tốt để chúng ta  có thể tìm hiểu, học hỏi, và ứng dụng lời Phật dạy  vào cuộc sống hằng  ngày, đem lại lợi lạc cho mình và người.  Chính sự áp dụng lời Phật dạy,  sau quá trình tư duy và thể nghiệm, giúp người đọc tụng gặt hái được  những điều mong muốn trong cuộc sống, như sự an lạc và hạnh phúc. Bản  thân của sự tụng Kinh vốn không có phước báu, nếu người đọc tụng không  chịu chú tâm vào từng lời Kinh để tìm ra ý đạo sâu xa, mầu nhiệm ẩn chứa  trong đó để mà thực hành. Các hình thức và thói quen tụng Kinh như để  “trả bài” hay làm công cứ “tính điểm” với Phật, hay tệ hơn là như “máy  thâu và phát” lại những lời Phật dạy, rõ ràng không mang lại kết quả hay  lợi ích thực tiễn nào, trái lại còn làm mất thời giờ và công sức. Kinh  điển của Phật là tấm bản đồ, là kim chỉ nam hướng dẫn chúng ta sống đời  chân chánh, để gặt hái kết quả hạnh phúc ở đời này và đời sau. Đọc tấm  bản đồ để biết rõ con đường, để đi đúng hướng, để đến đúng nơi cần đến.  Con đường đó là con đường trung đạo hay còn gọi là con đường thánh gồm  tám yếu tố chân chánh: quan điểm chân chánh, tư duy chân chánh, lời nói  chân chánh, hành vi chân chánh, nghề nghiệp chân chánh, nỗ lực chân  chánh, chánh niệm và thiền định chân chánh. Đây là con đường mà ba đời  chư Phật đã đi qua, diệt trừ tận gốc rễ của khổ đau, đạt được an lạc và  giải thoát. Người Phật tử cần phải siêng năng nhớ nghĩ, ứng dụng con  đường “trung đạo” đó để tự cứu độ chính mình, thông qua sự hướng dẫn của  Phật trong Kinh điển. Nói cách khác, tụng Kinh là cách học hỏi chánh  pháp của Phật để ứng dụng chánh pháp đó vào đời sống, đem lại an lạc và  hạnh phúc cho tự thân.
 
 Nói chung, mục đích tụng Kinh trong đạo  Phật không phải để “trả bài” hay “tính công” với Phật, mà là nhằm tìm  hiểu chính xác lời Phật dạy, rồi ứng dụng vào đời sống. Tụng Kinh không  phải chỉ để cầu nguyện Phật và Bồ-tát gia hộ cho mình, gia đình và thân  quyến tai qua nạn khỏi, thăng quan tiến chức, làm ăn thịnh vượng, tuổi  thọ tăng trưởng, sở nguyện tùy tâm, kiết tường như ý. Tụng Kinh cũng  không phải là dịp để cầu cho mua may bán đắc, hay mong Phật và Bồ-tát  gia hộ cho mình được đầy đủ phước lộc thọ. Tụng Kinh để trau dồi ba  nghiệp thanh tịnh, phát triển các hạnh lành, sống đời đạo đức, vô ngã và  vị tha, để mình và người được an lạc và hạnh phúc. Muốn được vậy, khi  tụng Kinh, người Phật tử phải chí thành, hướng tâm vào nội dung Kinh,  ghi khắc sâu chân lý Phật dạy, ứng dụng vào từng trường hợp cụ thể của  cuộc sống, để khắc phục đau khổ, nhổ sạch gốc rễ của khổ đau là tham  lam, sân hận, si mê. Tụng Kinh như vậy là một sự tu tập: bỏ ác làm lành,  một sự an tịnh ba nghiệp, phát triển các đức tính tốt trong tâm mình.  Tụng Kinh có nhiều lợi ích như thế cho nên người Phật tử phải chuyên cần  tụng niệm lời Phật dạy.